Gửi anh - 8 months
Sau khi vật lộn với cây bút trên tay và đánh vật với đống lộn xộn trong đầu, em đã
đầu hàng trước giấy bút và quay lại gõ phím để bày tỏ cảm xúc với anh. Tái bút
để bày tỏ suy nghĩ với anh và cũng tự
“bóc hành” và cho bản thân một lời giải thích hơn là suy đoán và thậm tệ hơn là
suy diễn.
Phải thừa nhận là tỏ ra ngây thơ và tạo ra những thứ vô tình
nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát là điểm mạnh của em. Và cũng không có lý do
gì mà người mới nhưng quy trình cũ và đã thành công với rất nhiều “anh trai
mưa” khác lại không khiến anh xiêu vẹo và yêu em tự bao giờ chẳng hay. Tuy
nhiên điều mà khiến em bật máy, lên giáo trình chỉ trong vòng 1 tháng đã tóm
anh thành “mình của em” lại chẳng phải cái gì hay ho mà đơn thuần chỉ là những
cử chỉ thường nhật: Em thích cách anh quát em phải đi gọn vào, che chở em mỗi
khi qua đường, “mớm” cho em mỗi khi đi ăn. Em thích cách anh lắng nghe mọi quan
điểm, cách tư duy của em mà không một lời phán xét hay áp đặt lệnh True, Faise
vào đó. Em thích cách anh đề cao sự tự trải nghiệm, thích cách anh nói “không
sao” mặc cho em còn cáu với chính em trong tình huống đó. Mọi thứ khiến cho con
người tự do trong em được an tâm và vững tin vào một sự cộng sinh mà không cần
phải xáo trộn bất cứ thứ gì liên quan đến bản thân. Và năm tháng của chúng mình
cũng trôi qua êm đẹp như giáo trình và làm em còn không buồn lên chiến lược quản
trị rủi ro cho nó.
Có người đã từng nói với em:” Cứ vui vẻ hết 6 tháng đầu yêu
nhau đi, trước khi song gió đến”. Em
không mảy may quan tâm về những điều có cơ sở khoa học đó vì đơn giản em tin
anh, em tin vào mối quan hệ dựa trên những nền tảng vững chắc mà không một con “kỳ đà” nào có thể chen chân
được vào giữa. Nhưng có lẽ em đã nhầm và cách em cứu vãn mọi thứ cũng không tạo
ra được kết quả tốt như em mong muốn.
Mâu thuẫn giữa em với anh ngày càng nhiều, thậm chí đã có lúc em nghĩ nếu
cuộc sống của em mà không có anh chắc sẽ bình yên biết mấy. Hạt giống lúc mới
yêu được tưới tắm bằng sự quan tâm, chiều chuộng, hỏi hản thì nay lại được thay
thế bằng những cuối tuần nhạt nhẽo, bằng những sự khó chịu trông thấy trên mặt
vì đơn giản em quên đi dép vào nhà, em vô tình buồn trước mặt anh hay em lỡ
nũng muốn anh nói yêu em còn anh thì không muốn. Tầng suất của từ “không” phát
ra từ anh hướng sang em tăng dần và chính những lúc đó bản thân em nghĩ một lời
chia tay nửa vời sẽ là nút Refresh tốt nhất để khiến con người trước quay lại
và hành xử như lúc xưa. Nhưng chính cái lớp bảo vệ của anh dày lên từng ngày đã
làm em nhận ra: “vạn vật vô thường, anh cũng sẽ thay đổi, 5 tháng cho em khám
phá bể nổi cuả một con người và quãng thời gian tiếp theo là để hiểu sâu, để đồng
cảm, để thương”.
Em thừa nhận em đã ích kỷ trong chuyện yêu anh. Em không bó
anh vào thế giới chỉ có mình em và anh cũng không cho phép em làm điều đó.
Nhưng em đã ích kỷ với chính bản thân mình khi luôn muốn em là người duy nhất
trong anh. Để rồi không đếm xuể những lần em tự làm em đau vì không thỏa mãn nổi
cảm giác có anh, không kiểm soát nổi cảm xúc để nói ra những điều mà em không
tưởng tưởng nổi nếu em bị nhận lại em sẽ ra sao. Em biết em có vấn đề và em
cũng đang phải vật lộn với nó. Cảm giác chiếm hữu và long tự trọng cao khiến em
tự nhốt bản thân trong mớ suy nghĩ lệch lạc và có phần suy diễn. Em cho rằng việc
yêu chiều em là bản năng của anh và em không có lý do gì phải xuống nước kể lể,
đòi hỏi. Em cho rằng yêu em là trách nhiệm của anh và việc nói không với em là
điều anh không được phép. Em cào cấu bản thân, mang theo mớ tư duy đó đi qua hết
một mối tình cũ mà em chỉ nhận lại toàn đắng cay. Và rồi nó lại lặp lại một lần
nữa với một cuộc tình khác và chính em cũng phải bất lực.
Em đồng lý là cuộc sống ngày càng khắc nghiệt và việc tìm được
một người như anh thì không phải dễ dàng. Em không mong và cũng không hy vọng vật
chất có thể khỏa lấp được những lỗ hổng trong tâm hồn. Vì vậy em mong ngóng một
sự mở lòng, một giấy phép cho em thâm nhập vào vòng tiếp theo của anh và cũng để
cho em một lần nữa viết tiếp cuốn giáo trình “dạy người yêu” đang còn dang dở.
Em hiểu những tổn thương anh đã từng trải qua, nhưng hơn ai hết em mong anh hiểu
được sự khác nhau giữa đối mặt và trốn tránh. Tất cả những cú sock đã xảy ra với
anh, được anh đánh chỉ mục và xếp gọn
gàng một góc trong tim, anh nghĩ anh sẽ sống vui vẻ với nó cả đời vì đơn giản
nó là “u lành tính” – không đau, không sưng. Đối với em, tất cả những nỗi đau
đó nó giống một con virus, ập đến, lấy mất đi trong anh trái tim, tặng lại cho
anh hệ miễn dịch để miễn nhiễm với tất cả những loại cảm xúc khác nhau. Dù định
nghĩa thế nao thì nó cũng chỉ là tên gọi khác của sự trốn tránh: Anh gồng lên
làm những điều tốt đẹp nhất cho em và đôi khi khó chịu, áp lực khi thấy nguyên
nhân em buồn có thể do anh.Sự ám ảnh về một ông bố tồi khiến anh không cho phép
bản thân làm những thứ tương tự vậy đối với người mình yêu thương. Anh mindset
bản thân, mình làm những điều này vì bản thân mình chứ không vì ai hết để che đậy
trái tim dập nát vì từng phơi ra cho người ta chêu đùa, anh sợ sẽ lại phải tổn
thương vì đã lỡ cho quá nhiều và lẩn tránh bằng ngôn từ là cách hiệu nghiệm nhất.
Này anh, dù em có ích kỷ bao nhiêu, dù cánh cửa mời em vào lớp
trong cùng của anh có cứng bao nhiêu thì chắc cũng không bằng cái sự cứng đầu của
em đâu.Em đến để làm cho anh thấy yêu bản thân hơn, biết tha thứ cho người khác
để đổi lại sự an yên trong tâm hồn. Có những vấn đề mà chỉ là vấn đề khi muốn hỏi,
muốn tìm hiểu. Có những gánh nặng trong long mà chỉ khi cởi nó ra mới biết là
mình đã vất vả đeo nó bao năm trời mà không hay. Anh nghĩ anh đang chỉ sống cho
bản thân, còn em thì nghĩ anh đang sống để giải quyết những lỗi lầm của người
khác đã gây ra cho anh hoặc liên đới đến anh. Cái ngày em nói em muốn anh đưa
ra quyết định, nhìn sự lúng túng đến không nói lên lời , em đã tự vấn bản thân:
liệu con người này đã bao giờ được yêu chưa vậy?. Liệu em có đủ bản lĩnh để giắt
tay anh qua quá khứ để một ngày được nhìn anh vẫn khuôn mặt chững chạc đó nhưng
đã biết ôm em, đã biết giải phóng bản thân bởi những lề thói do chính bản thân
tạo nên. ?
--- To be continue----
Nhận xét
Đăng nhận xét